Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020

Nếu được sống như cây cỏ

Tôi có một điều ước
Rằng nếu lại được sinh ra
Tôi chỉ là cây cỏ
Nơi thảo nguyên xanh thẳm
Nơi núi rừng âm thầm.

Không phồn hoa, ồn ã
Chỉ lặng lẽ, êm đềm
Tháng năm trôi chẳng gấp
Cứ bình thản ngày qua.

Ở núi rừng, đồng cỏ
Đất đai là tổ ấm
Bầu trời là ước mơ
Xunh quanh là bạn hữu
Ngày qua ngày, hạnh phúc biết là bao?

Không phải tôi không muốn làm người nữa
Chỉ cảm thấy là cây nó lại hay
Chẳng buồn phiền thế sự
Không xô bồ, âu lo.

Đừng nghĩ tôi không thương gia đình mình,
Kiếp này vẫn tốt đẹp đó thôi
Rồi trả hiếu, rồi về nơi đất đá
Cũng thành cây, thành cỏ cả thôi mà.



Có những ngày cảm thấy muốn tránh xa mọi thứ

Là một ngày như bao ngày trước
Nào có xảy ra chuyện gì đâu? 
Bỗng dưng lại thấy lòng hụt hẫng
Chả hiểu sao tâm trạng không vui. 

Hôm nay nói chuyện lại cộc tính
Vì trái chiều, vì ý không như nhau
Mình chẳng cãi đâu, rồi âm thầm tự nhủ
Nhịn đi thôi, người lớn nói kia mà
Nhưng nhịn lắm, nên lòng sinh ấm ức
Rồi đêm đêm trằn trọc nghĩ lại nhiều
Nghĩ ai đúng, ai sai chuyện này đó
Mệt mỏi rồi, lại tự thiếp đi thôi.

Người ta hùa nhau, bao nhiêu chuyện,
Mà mình lại chẳng thấy có gì hay,
Nói ra lại bảo mình khác loại, 
Không biết điều, chẳng biết tự lo xa.
Rồi lại nhịn, nhịn đi lại nhịn nữa
Kéo u sầu về chăn ấm nệm êm
Suy đi tính lại, rồi lại nghĩ
Lẽ nào chăng tại mình ích kỷ rồi? 

Lại một ngày như bao ngày đã mất 
Vẫn đêm đêm nghĩ chuyện này chuyện kia
Lại bật khóc, lại ấm ức một mình,
Bao năm rồi, vẫn chỉ vậy mà thôi. 

Bao bực tức, bật ra thành tiếng khóc
Ấm ức kia, gửi hết vào văn thơ
Trốn vào góc, tự co mình lặng lẽ
Nhiều ngày qua, lại sợ thế giới nhiều. 
Phải chi có một nơi tách biệt,
Để thả hồn, cho những giấc mơ xa
Không phiền muộn, không lo âu kẻ khác
Sống một ngày, tránh xa khỏi nơi đây?