Nào có xảy ra chuyện gì đâu?
Bỗng dưng lại thấy lòng hụt hẫng
Chả hiểu sao tâm trạng không vui.
Hôm nay nói chuyện lại cộc tính
Vì trái chiều, vì ý không như nhau
Mình chẳng cãi đâu, rồi âm thầm tự nhủ
Nhịn đi thôi, người lớn nói kia mà
Nhưng nhịn lắm, nên lòng sinh ấm ức
Rồi đêm đêm trằn trọc nghĩ lại nhiều
Nghĩ ai đúng, ai sai chuyện này đó
Mệt mỏi rồi, lại tự thiếp đi thôi.
Người ta hùa nhau, bao nhiêu chuyện,
Mà mình lại chẳng thấy có gì hay,
Nói ra lại bảo mình khác loại,
Không biết điều, chẳng biết tự lo xa.
Rồi lại nhịn, nhịn đi lại nhịn nữa
Kéo u sầu về chăn ấm nệm êm
Suy đi tính lại, rồi lại nghĩ
Lẽ nào chăng tại mình ích kỷ rồi?
Lại một ngày như bao ngày đã mất
Vẫn đêm đêm nghĩ chuyện này chuyện kia
Lại bật khóc, lại ấm ức một mình,
Bao năm rồi, vẫn chỉ vậy mà thôi.
Bao bực tức, bật ra thành tiếng khóc
Ấm ức kia, gửi hết vào văn thơ
Trốn vào góc, tự co mình lặng lẽ
Nhiều ngày qua, lại sợ thế giới nhiều.
Phải chi có một nơi tách biệt,
Để thả hồn, cho những giấc mơ xa
Không phiền muộn, không lo âu kẻ khác
Sống một ngày, tránh xa khỏi nơi đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét